Mô tả
Giới thiệu tác phẩm Qua Khỏi Dốc Là Nhà
Cuốn tiểu thuyết Qua Khỏi Dốc Là Nhà của tác giả Phan Thúy Hà là câu chuyện về tuổi thơ của tác giả ở xóm Trùa, một ngôi làng nhỏ miền núi Hương Khê, Hà Tĩnh.
Tuổi thơ của Hà là những ngày tháng khó khăn, vất vả. Cô phải chịu đựng những thiếu thốn về vật chất, tinh thần. Hà phải gánh nước từ con suối xa nhà, phải đi học xa nhà, phải chứng kiến những cảnh đời nghèo khổ, lam lũ của những người dân làng.
Tuy nhiên, tuổi thơ của Hà cũng không thiếu những niềm vui, hạnh phúc. Cô được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, của anh chị em, của bạn bè. Cô cũng đã có những trải nghiệm đáng nhớ về tuổi thơ, về những người dân quê chất phác, đôn hậu.
***
Cuốn tiểu thuyết Qua Khỏi Dốc Là Nhà là một tác phẩm văn học có giá trị. Tác phẩm đã khắc họa thành công hình ảnh của một cô gái trẻ với những khó khăn, vất vả của cuộc sống. Hà là một cô gái có nghị lực, kiên cường. Cô đã vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống để sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Cách viết của tác giả Phan Thúy Hà trong cuốn tiểu thuyết này rất giản dị, gần gũi. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ mộc mạc, chân thành để kể về tuổi thơ của Hà. Điều này giúp cho người đọc cảm nhận được cuộc đời của Hà một cách chân thực và sâu sắc hơn.
Cuốn tiểu thuyết Qua Khỏi Dốc Là Nhà là một tác phẩm văn học đáng đọc. Tác phẩm đã góp phần giúp chúng ta hiểu hơn về cuộc sống của những người dân nghèo ở miền quê Việt Nam.
Lời bình
“Sinh ra lớn lên ở thành phố, cũng có vài ba năm tuổi nhỏ lầm lũi ở làng quê ngày chiến tranh, nhưng tôi chưa phải sống qua những cảnh đời ở trong cuốn sách này, dường như là an nhiên vì quen nhọc nhằn. Thế cũng đủ hiểu những buồn, những khổ, những tủi.
Cuốn sách kết thúc ở chỗ kết thúc khoảng đời đẹp nhất với một con người – thời đi học – khiến ta nghẹn giọng, vì nỗi buồn nặng như đất, mạnh mẽ và khô rốc ở trong đó.
Không cần phải sống qua khổ nghèo tận cùng đến thế mới hiểu đâu. Chỉ cần ngồi xuống, mở sách, mở lòng.
Bạn sẽ được nhận vào mình một cảm giác rất đau và rất đẹp, là cảm thông được với con người.”
– Nhà văn Lê Minh Hà