Mô tả
Giới thiệu Vết Cắt Hành Xác
Những rắc rối cá nhân của nhân vật chính Camille Preaker được tác giả khắc họa khá rõ nét trong tác phẩm, nhưng vẫn hướng độc giả đến câu chuyện mà cô đang viết chứ không phải rắc rối cá nhân mà cô đang tìm cách giải quyết. Độc giả sẽ bị cuốn vào những cảm xúc yêu ghét cực kỳ phức tạp và lẫn lộn đối với nhân vật chính.
Bằng khả năng xây dựng cốt truyện tài tình với những tình tiết căng thẳng len lỏi trong toàn bộ câu chuyện, Flym đã biến Vết cắt hành xác trở thành một tác phẩm vô cùng gây nghiện, ám ảnh và khó quên.
Trích đoạn
CHƯƠNG MỘT
CÁI ÁO LEN CỦA TÔI CÒN MỚI, đỏ sậm và xấu xí. Bây giờ đã 12 tháng Năm nhưng nhiệt độ đã cán mức 40, và sau bốn ngày run cầm cập với áo sơ mi, tôi thà vớ lấy thứ gì đó trong cửa hàng giảm giá còn hơn xới đống đồ mùa đông đã được đóng hộp kỹ lưỡng. Mùa xuân ở Chicago.
Trong khu vực làm việc nhỏ được bao bọc bằng vải đay, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính. Bài báo của tôi hôm nay là loại tội ác khá buồn tẻ. Bốn đứa trẻ, từ hai đến sáu tuổi, được tìm thấy trong một căn phòng bị khóa kín tại South Side chỉ với vài lát bánh mì kẹp cá ngừ và một lít sữa. Chúng đã bị bỏ ba ngày, bối rối như lũ gà con trên tấm thảm vương vãi thức ăn và phân rác. Mẹ chúng đã thơ thẩn bỏ đi rít một điếu thuốc và rồi quên bẵng đi. Đôi khi những chuyện như vậy vẫn xảy ra. Không có điếu thuốc nào cả, chẳng có gì hết. Chỉ là một sự mất tỉnh táo không gì cứu vãn nổi. Tôi đã nhìn thấy người mẹ sau khi bị bắt: Tammy Davis hai mươi hai tuổi, tóc vàng hoe và mập mạp, có đám phấn hồng tròn vành vạnh như đáy ly trên gò má. Tôi có thể tưởng tượng cảnh cô ngồi lún trong ghế bành, đôi môi dính vào tẩu thuốc, phà ra một đám khói đặc. Và tất cả trôi nhanh, lũ trẻ lùi ra xa khi cô quay về với thời trung học của mình, lúc mà lũ con trai còn chú ý và cô còn là cô bé mười ba tuổi xinh đẹp quyến rũ nhất có bờ môi mọng thường ngậm kẹo quế trước khi hôn.
Một cái bụng. Một mùi hương. Những điếu thuốc lá và cà phê cũ. Biên tập viên của tôi, Frank Curry, đáng kính và kiệt sức, đi lắc lư trên đôi Hush Puppies nứt nẻ.
“Bài báo của cô đến đâu rồi nhóc?” Có một cái ghim bấm bằng bạc trên bàn tôi đang chĩa lên. Ông nhẹ nhàng ấn nó xuống bằng móng tay vàng khè.
“Sắp xong rồi.” Tôi đã hoàn thành được ba inch, tôi cần mười cả thảy.
“Tốt. Dẹp nó đi, lưu lại, và đến văn phòng tôi.”
“Tôi có thể đến liền mà.”
“Dẹp nó đi, lưu lại và đến văn phòng tôi.”
“Được rồi. Mười phút.” Tôi muốn lấy cái đinh bấm lại.
Ông ra khỏi khu làm việc của tôi. Cà vạt đung đưa gần đũng quần.
“Preaker?”
“Gì thế, Curry?”
“Dẹp nó đi.”
Frank Curry nghĩ tôi là người dễ bị thuyết phục. Có lẽ vì tôi là phụ nữ. Mà cũng có khi bởi vì tôi là người dễ bị thuyết phục thật.
…