Mô tả
Giới thiệu tác phẩm Tận Cùng Là Cái Chết
Ở Ai Cập vào năm 2000 trước công nguyên, cái chết được xem là mang lại ý nghĩa cho sự sống. Tại chân một vách đá là thi thể co quắp bấy nát của Nofret, thiếp yêu của một giáo sĩ. Trẻ, đẹp và ác dạ, hầu hết mọi người đồng ý rằng đó là định mệnh – cô ta đáng phải chết như một con rắn!
Tuy nhiên tại nhà của cha mình bên bờ sông Nile, cô con gái Renisenb của giáo sĩ lại nghĩ rằng cái chết của người phụ nữ thật đáng ngờ. Càng ngày cô càng tin mầm mống của cái ác nảy nở trong nhà mình – và chứng kiến một cách bất lực những mê đắm của gia đình trong cảnh chết chóc.
Lời tác giả
Bối cảnh của câu chuyện này là khoảng 2000 năm trước CN tại Thebes ở bờ Tây sông Nile. Cả thời gian lẫn địa điểm đều là ngẫu nhiên: bất kỳ địa điểm hay thời gian nào khác cũng đều phù hợp cho câu chuyện. Tuy nhiên, cảm hứng để xây dựng các tuyến nhân vật và sự kiện đã được hình thành từ vài ba lá thư thuộc Triều đại XI của Ai Cập mà đoàn thám hiểm Ai Cập thuộc Viện Bảo tàng Nghệ thuật New York đã tìm ra cách đây 20 năm trong một mộ đá đối diện với Luxor. Các lá thư này đã được Giáo sư (lúc đó còn là Ông) Battiscombe Gunn dịch nghĩa trong trong bản tin của Viện Bảo tàng.
Bạn đọc nào quan tâm có thể hình dung rằng quản mộ—một nhân vật phổ biến trong văn minh Ai Cập cổ đại—có vai trò và lợi ích rất giống những người giữ mộ ở châu Âu thời Trung cổ. Đó là người được thụ hưởng phần tài sản và đất đai của người đã khuất để đổi lấy việc chăm sóc cho ngôi mộ của người này và tổ chức cúng bái vào một số dịp lễ cầu siêu trong năm.
Những từ ‘anh trai’, ‘em gái’ dùng trong các văn bản Cổ Ai Cập thường được hiểu là ‘tình nhân’ và cũng thường được dùng để thay cho khái niệm ‘chồng’, ‘vợ’. Vì vậy, chúng được sử dụng với nghĩa trên trong tập sách này.
Lịch Nông nghiệp của Ai Cập cổ gồm ba mùa, mỗi mùa bốn tháng và mỗi tháng ba mươi ngày, cộng thêm với năm ngày nhuận cuối năm hình thành nên lịch chính thức 365 ngày/năm. ‘Năm’ ở đây được khởi đầu từ mùa nước lũ của sông Nile vào tuần lễ thứ ba của tháng Bảy theo cách tính của chúng ta. Nhưng việc thiếu vắng năm nhuận khiến thời gian bị tụt lại qua nhiều thế kỷ, vì vậy vào thời gian diễn ra câu chuyện, ngày Năm Mới rơi vào khoảng sớm hơn sáu tháng so với ngày mở đầu của năm nông nghiệp, tức vào tháng Giêng thay vì tháng Bảy. Để giúp bạn đọc khỏi liên tục phải khấu trừ khoảng thời gian sáu tháng này, thời gian sử dụng ở đầu mỗi chương được căn cứ theo năm nông nghiệp vào thời đó: mùa Lũ (cuối tháng Bảy đến cuối tháng Mười một); mùa Đông (cuối tháng Mười một đến đầu tháng Ba); và mùa Hè (cuối tháng Ba đến cuối tháng Bảy).
Agatha Christie (1944)