Mô tả
Giới thiệu tác phẩm Thời Khắc Định Mệnh (Giờ G)
Một kế hoạch hoàn hảo hướng đến mục tiêu không ai ngờ tới.
Nevile Strange, đẹp trai, giàu có, một vận động viên tài năng có cuộc sống đáng mơ ước cùng cô vợ Kay xinh đẹp, tràn đầy sức sống nhưng nóng tính. Audrey Strange, vợ trước của Nevile, một quý cô duyên dáng nhưng luôn lặng lẽ và bí ẩn với một sự ám ảnh mơ hồ. Thomas Royde, trở về sau tám năm xa quê, một con người kiệm lời và khó hiểu. Edward Latimer, một vũ công tuyệt vời có bề ngoài hào nhoáng khiến người khác phải ganh tỵ. Mary Aldin, cô quản gia tháo vát, khéo léo và luôn điềm tĩnh. Angus MacWhirter, một kẻ tự sát bất thành và không biết nói dối. Những con người dường như không có điểm chung nhưng lại có những chồng chéo trong các mối quan hệ đó gặp nhau tại một thời điểm, họ không biết điều gì sắp xảy ra, họ không biết mọi lời nói và hành động của họ đều đã được tính toán kỹ lưỡng cho một âm mưu giết người.
Điều gì đã xảy ra? Ai là hung thủ và ai là nạn nhân thật sự?
Trích đoạn
MỞ ĐẦU
Ngày 19 tháng Mười một
Nhóm người ngồi quanh lò sưởi hầu hết là luật sư hoặc những người quan tâm đến luật, trong đó có ông Rufus Lord, cố vấn pháp luật của Martindale, chàng trai trẻ Daniel, người đã tạo nên tên tuổi của mình trong vụ Carstairs, cùng một vài luật sư khác như ông Cleaver, Lewis dòng dõi Lewis, ông Trench và cụ Treves. Cụ Treves đã gần tám mươi tuổi, độ tuổi chín muồi và dày dạn kinh nghiệm, là thành viên của một công ty tư vấn pháp luật nổi tiếng, và là người nổi bật nhất của công ty đó. Cụ được cho là người biết nhiều về lịch sử ngầm hơn bất cứ người nào ở nước Anh, và cụ cũng là chuyên gia trong lĩnh vực tội phạm.
Những người thiếu thận trọng nói rằng cụ Treves nên viết hồi ký. Cụ Treves hiểu hơn cả. Cụ biết là mình biết quá nhiều.
Mặc dù cụ đã về hưu khá lâu, nhưng không ai trên đất nước Anh này lại được các thành viên trong hội kính nể như vậy. Bất cứ khi nào lời vàng ngọc của cụ cất lên, mọi người đều im lặng lắng nghe một cách tôn trọng.
Cuộc nói chuyện bây giờ xoay quanh vụ án khá nổi tiếng vừa mới kết thúc vào hôm đó ở Old Bailey. Đó là một vụ ám sát và tên tội phạm được tha bổng. Công ty hiện nay đang bận lật lại vụ án và đưa ra những lời nhận xét.
Bên nguyên đã sai lầm khi chỉ dựa vào một nhân chứng, ông Depleach đáng lẽ phải nhận ra kẽ hở trong lời bào chữa của mình. Anh Arthur đã dựng lên hầu hết bằng chứng của cô hầu gái đó. Trong phần kết luận, Bentmore đã đưa vấn đề vào đúng chỗ của nó, nhưng sai lầm cũng từ đó hình thành – bồi thẩm đoàn đã tin cô gái. Bồi thẩm đoàn thật nực cười – bạn không bao giờ biết họ chấp nhận hay bác bỏ cái gì. Nhưng một khi họ đã tin điều gì thì không ai có thể thay đổi được. Họ tin rằng cô gái đó nói thật về cái xà beng, và vậy là xong. Bằng chứng pháp y treo lơ lửng trên đầu họ. Tất cả những thuật ngữ và biệt ngữ khoa học dài dòng – các nhân chứng chết tiệt, những bằng chứng khoa học – luôn làm mất thời gian mà chẳng thể nói có hay không đối với một câu hỏi đơn giản, luôn luôn là “trong vài trường hợp nhất định có thể xảy ra…” và cứ vậy!
…