Mô tả
Giới thiệu Năm 1922, Năm Ác Báo
Năm 1922, Năm Ác Báo được viết nên bởi chính nỗi ám ảnh của nhân vật chính; Ông ta rơi vào những cơn ảo giác, mộng mị, hoang tưởng và tự kết liễu cuộc đời mình theo cách đau đớn và kinh khủng nhất.
Wilfed James, một chủ trại nhỏ tại Nebraska, chỉ vì 100 mẫu đất tốt mà đã phạm sai lầm giết vợ. Anh ta cuốn theo cả đứa con trai của mình để rồi phải hối tiếc suốt đời. Sự dằn vặt tội lỗi của James trở thành những cơn ác mộng kéo dài khiến bao tai họa thảm khốc gián xuống đầu James, tước đi dần những thứ anh ta yêu quý nhất, cho đến khi đoạt nốt tính mạng anh ta.
Tất nhiên, nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở việc James giết được người vợ thì Năm 1922, Năm Ác Báo sẽ không phải là tác phẩm được viết nên bởi Stephen King nữa. Cuộc sống sau cái chết của người vợ mới là điều đáng phải bàn. Nhân vật chính James tưởng rằng cuộc đời hai cha con từ đây đã bình yên với ruộng vườn, cậu con trai ngày ngày lái xe tải đến trường, hẹn hò với cô bạn gái, bố con ông qua mặt được ông lão cảnh sát già địa phương và tay luật sư về sự biến mất của người vợ nhưng sự thực cái chết của người mẹ vẫn luôn ám ảnh trong cuộc sống của hai người và đó mới là thời điểm bi kịch bắt đầu.
Trích đoạn
Ngày 11 tháng Tư, 1930
Khách sạn Magnolia
Omaha, Nebraska
GỬI BẤT CỨ AI QUAN TÂM:
Tên tôi là Wilfred Leland James, và đây là lời tự thú của tôi. Vào tháng Sáu năm 1922 tôi đã sát hại vợ mình, Arlette Christina Winters James, và phi tang thi thể cô ta bằng cách ném xuống một cái giếng cũ. Con trai tôi, Henry Freeman James, đã giúp tôi trong tội ác này, mặc dù ở tuổi 14, con trai tôi không phải chịu trách nhiệm; tôi đã lừa gạt thằng bé tham gia vào việc này, lợi dụng sự sợ hãi của nó và khuất phục những lời phản đối hoàn toàn bình thường của nó trong một quãng thời gian suốt hơn hai tháng trời. Đây là một việc làm khiến tôi ân hận còn cay đắng hơn chính bản thân tội ác, vì những lý do mà lời thú tội này sẽ trình bày rõ.
Nguyên do đã dẫn tới tội ác tôi gây ra và sự nguyền rủa tôi phải chịu đựng là 100 mẫu[1] đất tốt ở Hemingford, Nebraska. Khu đất này vợ tôi được thừa kế từ ông bố của cô ta, John Henry Winters. Tôi mong muốn sát nhập khu đất này vào trang trại thuộc quyền sở hữu vô thời hạn của chúng tôi, có tổng diện tích chừng 80 mẫu vào năm 1922. Vợ tôi, vốn chưa bao giờ thích thú gì đời sống điền trang (hay việc trở thành vợ của một chủ trang trại), lại muốn bán nó cho Công ty Farrington để lấy tiền mặt. Khi tôi hỏi vợ tôi liệu cô có thực sự muốn sống ở phía cuối gió một lò sát sinh của Farrington hay không, cô ta nói với tôi chúng tôi hoàn toàn có thể bán luôn cả trang trại của mình cùng với lô đất của bố cô ta – trang trại của bố tôi, và trước đó, của ông nội tôi! Khi tôi hỏi vợ liệu chúng tôi có thể làm gì với tiền mà không còn đất nữa, cô ta nói chúng tôi có thể chuyển tới Omaha, hay thậm chí tới St. Louis, và mở một cửa hiệu.
“Anh sẽ không bao giờ sống ở Omaha,” tôi nói. “Các thành phố là để dành cho những kẻ ngốc.”
Câu nói thật mỉa mai, nếu xét đến nơi tôi đang sống lúc này, nhưng tôi sẽ không sống ở đây lâu nữa; tôi biết rõ điều đó cũng như tôi biết thứ gì đã gây ra những âm thanh tôi nghe thấy trong các bức tường. Và tôi biết tôi sẽ tìm thấy mình ở đâu sau khi cuộc sống trần thế này kết thúc. Tôi tự hỏi không biết liệu Địa Ngục có thể tồi tệ hơn thành phố Omaha hay không. Có thể nó chính là thành phố Omaha, nhưng không hề có vùng đồng quê đẹp đẽ yên bình nào bao quanh; chỉ là một khoảng trống rỗng mù mịt khói, sặc sụa mùi lưu huỳnh, đầy ắp những linh hồn lạc lối giống như bản thân tôi.
Hai vợ chồng tôi đã cãi nhau kịch liệt về 100 mẫu đất kia trong suốt mùa đông và mùa xuân năm 1922. Henry bị mắc kẹt trong cuộc cãi vã đó, nhưng có phần ngả về phía tôi nhiều hơn; con trai tôi có ngoại hình giống mẹ nó, nhưng lại giống tôi ở tình yêu dành cho đất. Thằng bé là một đứa trẻ biết vâng lời, không có chút ương ngạnh nào của mẹ nó. Hết lần này đến lần khác, con trai tôi nói với mẹ rằng nó không hề muốn sống tại Omaha hay bất cứ thành phố nào khác, và sẽ chỉ chịu đi nếu vợ tôi và tôi đi đến nhất trí, điều chúng tôi không thể đạt được.
…