Mô tả
Giới thiệu Lưới Điện Tử Thần
Lưới Điện Tử Thần là cuốn thứ chín trong series tiểu thuyết trinh thám ly kỳ của Jeffery Deaver, khắc họa nhân vật Lincoln Rhyme – nhà hình sự học bị liệt tứ chi, trước đó là sĩ quan Sở Cảnh sát New York.Vụ phá hoại một trạm điện thuộc Công ty Liên hợp Điện lực và Chiếu sáng Algonquin, nhà cung cấp năng lượng điện đình đám có trụ sở ở quận Queens, New York, làm xảy ra hồ quang điện gây án mạng, đã dẫn tới cuộc điều tra do nhà hình sự học lừng danh Lincoln Rhyme và các cộng sự của anh tiến hành.
Đối tượng tình nghi ban đầu, Ray Galt, một nhân viên bị vỡ mộng của Liên hợp Algonquin, được cho rằng đã quy kết Algonquin và việc xã hội phụ thuộc vào năng lượng điện trách nhiệm đối với căn bệnh máu trắng anh ta mắc phải, sau quá trình nhiễm phóng xạ từ những đường dây cao thế. Tình báo tín hiệu đưa ra giả thiết đứng đằng sau Ray Galt là nhóm khủng bố sinh thái chưa từng xuất đầu lộ diện trước đó mang tên “Công lý cho”. Các thông tin tình báo không xác định được gì hơn về nhóm khủng bố này ngoài cái tên Rahman.
Một loạt thư yêu sách gửi đi sau vụ tấn công thứ nhất, đòi hỏi Algonquin giảm lượng điện phân phối, bằng không sẽ có các vụ tấn công tiếp theo, cũng sử dụng điện làm vũ khí. Đồng thời, Rhyme phải xử lý cả một cuộc điều tra đang diễn ra song song, liên quan tới đối thủ từng xuất hiện trong series trinh thám này: Richard Logan, biệt hiệu Thợ Đồng Hồ. Chiến dịch phối hợp được thực hiện giữa văn phòng của Rhyme và Cảnh sát Liên bang Mexico, sau khi người ta xác định rằng Logan đang có mặt tại đó.Hai cuộc điều tra song song khiến tình trạng sức khỏe vốn bấp bênh của Rhyme càng lúc càng gặp nguy hiểm. Thậm chí chính Rhyme, với đầu óc mẫn tiệp, cũng không thể phán đoán trước những bước ngoặt nghẹt thở của vụ án. Quyết tâm làm việc bất chấp sức khỏe hạn chế đã suýt lấy mất các cộng sự gần gũi nhất của anh đúng lúc anh cần đến họ nhất…
Trích đoạn
Chương 1
Ngồi trong trung tâm điều khiển thuộc khu Liên hợp Điện lực và Chiếu sáng Algonquin trải dài trên bờ sông Đông ở quận Queens của New York, nhân viên giám sát ca sáng chau mày nhìn dòng chữ màu đỏ đang nhấp nháy trên màn hình máy tính.
Sự cố nghiêm trọng.
Bên dưới dòng chữ là những chữ số đứng im, biểu thị thời gian chính xác: 11: 20: 20: 003 sáng.
Ông ta đặt chiếc cốc giấy đựng cà phê xuống, nó màu trắng và xanh lam in hình vẽ cứng nhắc các vận động viên Hy Lạp. Rồi ông ta ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế xoay kêu cót két.
Nhân viên của trung tâm điều khiển thuộc công ty điện lực này, mỗi người ngồi trước một máy trạm cá nhân, giống như nhân viên điều khiển không lưu vậy. Căn phòng rộng lớn với đèn đóm sáng trung, và chi phối không gian là một màn hình phẳng khổng lồ, báo cáo tình hình hoạt động của lưới điện Liên kết Đông Bắc cung cấp điện cho cả New York, Pennsylvania, New Jersey lẫn Connecticut. Kiến trúc và bài trí trong trung tâm điều khiển khá hiện đại, nếu hiện tại là năm 1960.
Người kỹ sư giám sát nheo mắt ngước nhìn màn hình hiển thị điện năng chuyển về từ các nhà máy phát điện trên khắp đất nước: các tua-bin hơi nước, các lò phản ứng hạt nhân, đập thủy điện trên thác Niagara. Ở một phần nhỏ xíu của đĩa mì sợi mô tả các đường điện này, có cái gì đó đang trục trặc. Một vòng tròn màu đỏ đang nhấp nháy
Sự cố nghiêm trọng.
“Có vấn đề gì nhỉ?” Người kỹ sư giám sát hỏi. Đó là một người đàn ông tóc muối tiêu, phần bụng săn chắc dưới lớp áo sơ mi cộc tay màu trắng, và ba mươi năm kinh nghiệm trong ngành điện lực, ông ta gần như tò mò. Mặc dù thi thoảng vẫn có đèn báo sự cố nghiêm trọng, nhưng những sự cố nghiêm trọng thực sự rất hiếm khi xảy ra.
Một kỹ thuật viên trẻ đáp, “Có thông báo sập điện toàn bộ. Trạm MH-12”
Tối tăm, bụi bặm và không người điều khiển, Trạm 12 của Liên hợp Algonquin nằm ở khu Harlem – MH là ký hiệu cho Manhattan – là một trạm chính trong khu vực. Nó tiếp nhận dòng điện 138.000 volt và cho dòng điện chạy qua các máy biến áp, giảm xuống còn mười phần trăm, được chia ra, rồi tỏa đi theo đường dây.
Một thông báo nữa xuất hiện.
MH-12 gián tuyến. MH-17, MH-10, MH-13, NI-18 cung cấp điện cho khu vực dịch vụ bị ảnh hưởng.
“Chúng ta phải chuyển đường tải.” Ai đó kêu lên một cách thừa thãi.
Khi Trạm 12 sập, máy tính tự động đáp ứng nhu cầu khách hàng bằng cách chuyển điện từ những trạm khác đến.
“Không để mất đồng bộ, không để sụt áp.” Một kỹ thuật viên khác kêu to.
Điện trên lưới điện cũng giống như nước chảy vào nhà qua đường ống chính duy nhất, sau đấy chảy ra qua nhiều vòi. Khi một vòi bị khóa, áp lực ở các vòi khác tăng lên. Điện cũng giống như vậy tuy nó chuyển động nhanh hơn nước nhiều, gần bảy trăm triệu dặm mỗi giờ. Và vì nhu cầu về điện của thành phố New York rất lớn, điện áp – tương đương áp lực nước – ở các trạm gánh thêm phụ tải sẽ tăng lên.
Nhưng toàn bộ hệ thống được thiết kế là nhằm giải quyết những tình huống như thế này, và các đồng hồ chỉ điện áp vẫn hiển thị màu xanh lá cây.
Tuy nhiên, điều khiến người kỹ sư giám sát băn khoăn là tại sao aptomat ở Trạm 12 lại sập.
“Cử một thợ sửa chữa đến Trạm 12 đi. Có thể là đứt cáp. Hay chập…”
Vừa lúc ấy, chiếc đèn đỏ thứ hai bắt đầu nhấp nháy.
…