Mô tả
Giới thiệu Cái Ghế Trống
Nhà hình sự học Lincoln Rhyme nổi tiếng bị kéo vào cuộc điều tra về hai người phụ nữ mất tích một cách bí ẩn khi đang có kế hoạch cho cuộc phẫu thuật thực nghiệm phục hồi và tái tạo tủy sống mới. Tội phạm là một kẻ hết sức nguy hiểm và “hành động như một con nghiện gây án”. Không để lại chứng cứ, không mối dây liên hệ giữa các vụ án. Điều giúp anh không phát điên kể từ lúc gặp tai nạn chính là những thách thức trí tuệ như thế này.
Vụ án xảy ra tại Paquenoke, là một quận nhỏ nằm mạn đông bắc Bắc Carolina. Hiện trường của vụ án là thị trấn Tanner’s Corner và Bến Tàu Kênh Nước Đen. Tội phạm thực hiện hàng loạt vụ giống như con nghiện. Kẻ tình nghi lại là một cậu thanh niên mới chỉ mười sáu tuổi. “Một cậu trai không có ảnh chụp một người mẫu nổi tiếng nào cả, không có bất cứ một poster in hình từ tạp chí Playboy hay Penthouse nào, không đầu chạy băng video, không ti-vi, không máy stereo, không đài. Không Nintendo. Và thậm chí không có máy vi tính”. Toàn bộ cuộc sống của hắn là những con bọ.
Trích đoạn
CHƯƠNG MỘT
Cô tới để đặt những bông hoa tại cái nơi mà cậu con trai ấy đã chết, còn cô gái thì bị bắt cóc.
Cô tới vì cô vốn vụng về và sở hữu một khuôn mặt rỗ. Cô không có nhiều bạn bè.
Cô tới vì người ta yêu cầu cô tới.
Cô tới vì cô muốn tới.
Lóng ngóng và vã mồ hôi, Lydia Johansson, cô gái hai mươi sáu tuổi, bước dọc theo lề đất của đường 112, nơi cô đã đỗ chiếc Honda Accord, rồi thận trọng đi xuống đồi, tới cái bờ lầy lội, nơi con kênh đào Nước đen gặp sông Paquenoke đục ngầu.
Cô tới vì cô nghĩ đây là việc nên làm.
Cô tới mặc dù thấy sợ.
Vừa mới bình minh, nhưng tháng Tám năm nay là tháng nóng nhất so với nhiều năm qua ở Bắc Carolina và bộ đồng phục y tá màu trắng của Lydia đã ướt mồ hôi khi cô bắt đầu bước về phía khoảng đất trống trên bờ sông, xung quanh mọc đầy liễu, sơn thù du và những cây nguyệt quế tán rộng. Cô dễ dàng nhận ra cái nơi cô đang tìm kiếm, vì các dải băng vàng của cảnh sát nổi bật lên trong sương mù.
Những âm thanh của buổi sáng sớm. Bầy chim lặn, một con vật sục sạo bới thức ăn trong cái bụi rậm gần đó, những làn gió nóng nực thổi giữa đám lau lách và cỏ đầm lầy.
Lạy Chúa, thật đáng sợ, Lydia nhủ thầm. Những cảnh khủng khiếp nhất từ các cuốn tiểu thuyết của Stephen King và Dean Koontz mà hằng đêm cô hay đọc, với thứ bầu bạn là một vại Ben & Jerry’s hiện lên sống động.
Lại có thêm những tiếng động trong cái bụi rậm kia. Lydia ngập ngừng dừng bước, nhìn xung quanh. Rồi lại tiếp tục.
“Này”, một giọng đàn ông cất lên. Rất gần.
Lydia thở hổn hển và quay phắt lại. Suýt nữa thì rơi bó hoa. “Jesse, anh làm tôi sợ phát khiếp.”
“Xin lỗi.” Jesse Corn đứng ở phía bên kia một cây liễu rủ, gần khu vực đã được chăng dây. Lydia nhận ra ánh mắt họ cùng nhìn chằm chằm vào một chỗ: đường vẽ màu trắng vẫn còn ướt trên nền đất, đánh dấu nơi người ta tìm thấy xác cậu con trai. Xung quanh vị trí đầu Billy là một đám thẫm màu mà cô, một y tá, ngay lập tức nhận ra là máu thấm xuống.
“Vậy chuyện đã xảy ra ở đấy,” Lydia thì thầm.
“Phải, ở đấy.” Jesse lau trán và sửa sang lại món tóc vàng lượn sóng. Bộ đồng phục anh ta đang mặc bộ đồng phục màu be của Sở Cảnh sát quận Paquenoke nhàu nhĩ, đầy bụi. Mồ hôi ra tạo thành những khoảng thẫm dưới nách áo. Anh ta ba mươi tuổi, có vẻ đáng yêu kiểu một chú bé con. “Anh ở đây bao lâu rồi?”, Lydia hỏi.
“Tôi không biết. Chắc là từ năm giờ.”
“Tôi trông thấy một cái xe nữa”, Lydia nói. “Phía đầu đường. Có phải Jim không?”
“Không. Ed Schaeffer đấy. Ông ta đang ở bên kia sông.” Jesse hất đầu chỉ bó hoa. “Đẹp nhỉ.”
…