Mô tả
Giới thiệu tác phẩm Hồng Nhan Đa Truân
Nguyễn Như Phong viết tiểu thuyết, kịch bản phim, hoặc phóng sự dài kỳ nhưng tuyệt nhiên không biết làm đề cương. Có lần, nhà văn Thùy Linh bảo anh làm đề cương phim “Chạy án” để nộp trước cho Hãng phim Truyền hình, Nguyễn Như Phong “nặn” mãi mới được hơn chục trang. Nhưng khi viết thì đề cương một đằng, viết một nẻo. Từ đó, không bao giờ Phong làm đề cương nộp trước, mà cứ nộp luôn cả bản thảo.
Một lần, nhà văn Nguyễn Thị Thu Huệ gợi ý: “Anh thử đọc vào máy ghi âm, rồi nhờ người gỡ băng cho nhanh!”. Thế là nhà văn Nguyễn Như Phong làm theo. Ai dè, rất hiệu quả.
Với cách “viết” kịch bản mới này, tốc độ sáng tác của anh tăng vọt: Trước một tháng chỉ được 3 tập kịch bản, nay có ngày anh “viết” được 3 tập. Các kịch bản “Chạy án 1” và “Chạy án 2”, “Bí mật tam giác vàng”, “Quỷ ám”, “Chạy án 3”, “Hồng nhan đa truân“… đều ra đời bằng cách “viết” ghi âm.
Một bộ phim như “Chạy án 3” 42 tập, Nguyễn Như Phong viết chỉ có hơn 5 tháng, hoặc như “Quỷ ám” 30 tập, chỉ viết 3 tháng…
Dĩ nhiên, làm được điều này, đòi hỏi phải có một trí nhớ tuyệt vời, để không lẫn lộn nhân vật nọ sang nhân vật kia, nhất là khi anh chẳng có đề cương hay lý lịch nhân vật bao giờ. Có lẽ, đây là khả năng Giời cho nhà văn Nguyễn Như Phong. Không chỉ viết kịch bản bằng “ghi âm”, mà phóng sự, hoặc các bài báo anh cũng viết… như vậy.
Đi lấy tài liệu viết báo, Nguyễn Như Phong không bao giờ dùng máy ghi âm, mà chỉ ghi tốc ký… Nhưng khi viết bài, hầu như không bao giờ anh phải giở lại sổ ghi chép.
Anh chị em Chuyên đề An ninh Thế giới từng chứng kiến Nguyễn Như Phong đọc cho 2 nhân viên đánh máy 2 bài báo hoàn toàn khác nhau, trong cùng một lúc… mà không cần sổ sách gì.
Để nhớ được tên nhân vật, anh cứ “lôi” hết tên của anh chị em trong cơ quan ra đặt. Khi gỡ băng đánh máy, mọi người cứ cười lăn ra vì thấy mình bỗng trở thành những nhân vật “hiểm ác” hay “đa tình” trong sáng tác của sếp. Có lần, một cán bộ của Ban An ninh Thế giới tên là Mai đề nghị: “Cái chết của cô Mai trong kịch bản kinh khủng quá, anh cho em “chết” nhẹ nhàng hơn được không?”.
Chính vì tốc độ “viết” kịch bản “khủng” như thế mà nhiều người cho rằng, nhà văn Nguyễn Như Phong có một nhóm người viết theo ý tưởng anh vạch ra. Một nhóm phóng viên truyền hình cũng nghi ngờ nên đến làm việc với anh, khi anh trưng ra bằng chứng là những trang bản thảo, những cuốn băng đọc kịch bản, họ mới ngỡ ngàng trước sự lao động nghệ thuật “chẳng giống ai” của anh.