Mô tả
Giới thiệu tác phẩm Thương Nhân Âm Phủ
Trích đoạn
Ai cũng bảo người già sẽ thành tinh, nhưng thật ra đồ cổ có niên đại lớn cũng có khả năng “thành tinh” Ví dụ như vòng ngọc, tượng Phật, đao kiếm,…
Nếu có một ngày, bạn phát hiện trong nhà cứ xảy ra những việc lạ lùng, cứ đến đêm phòng khách hay phòng bếp thường có động tĩnh lạ lùng, có lẽ món đồ cổ nào đó bạn cát giữ trong nhà đang quấy phá đấy!
Trong nghề của chúng tôi, gọi mấy món này là âm vật. Nếu trong nhà có âm vật, thường xuyên xảy ra chuyện xui xẻo, có khi mất luôn cả mạng sống nữa. Nhưng nếu biết lợi dụng, có thể thăng quan tiến chức, gầy được nhân duyên, cho nên bất kể là quan lại hay quý nhân, danh môn vọng tộc đều có nhu cầu với đồ âm vật. Mà đã có cầu tắc có thị trường để cung, vì thế nghề gọi là âm vật thương nhân ra đời.
Nghe kể, ông nội từng đào được đôi mắt của con Hà Đồng, bán cho Viên Thế Khải, Viên Thế Khải từ quân phiệt trở thành hoàng đế. Cha tôi bán thanh bảo kiếm mà Ngũ Tử Tư dùng để tự sát cho một diễn viên họ Triệu, tên Tướng Thanh, thực lực của vị diễn viên này vang danh cả nước, hot đến tận bây giờ. Đến lứa tôi, thị trường âm vật còn khổng lồ hơn nữa, danh nhân mà tôi tiếp xúc dùng hai bàn tay còn đếm không xuể.
Chuyện tôi muốn kể tiếp sau đây là chuyện cũ của mình. Năm 2000, lúc tôi tiếp nhận tiệm đồ cổ tổ truyền từ tay cha mình. Mặt tiền cửa hàng này rất nhỏ, chỉ chiếm một góc nhỏ trong con phố đồ cổ này. Bởi vì mới tiếp quản nên không có kinh nghiệm gì, cho nên việc làm ăn trong tay tôi không được khấm khá cho mấy, có khi còn ăn không đủ no. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với âm vật, là trong khoảng thời gian tôi ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm đó. Gọi một bình rượu lâu năm, kêu một cân thịt bò, tôi ngồi ở trong quán nhỏ, nhìn đường cái vắng tênh, tôi rất hưởng thụ cảm giác này.
Nhà của chúng tôi không làm ăn như nhà khác, cách mở cửa cũng rất khác biệt, lúc mặt trời xuống núi mới là lúc tôi mở cửa buôn bán, quy củ này đã kéo dài ba đời rồi. Cho nên nhà chúng tôi ở phố đồ cổ cũng được người ta nể nang đôi phần, bởi vì không cùng người ta giành mối làm ăn đấy. Lúc này, Lý mặt rỗ bộ dáng lén la lén lút chạy đến, trong lòng ngực còn ôm chặt một cái túi màu đen. Lý mặt rỗ cũng là đồng nghiệp, cửa hàng ở tận cuối phố Tây. “Này, Trương gia tiểu ca, uống rượu hả?” Lý mặt rỗ thấy tôi, vẻ mặt bỗng chốc thả lỏng, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh tôi.
…