Mô tả
Giới thiệu Sát Thủ Lạnh Lùng
Harry Finn giống như bất kì người đàn ông nào khác trong một gia đình bình thường: yêu vợ, thương con và có hiếu với mẹ già. Nhưng anh thực sự “sống” với hai cuộc sống đối lập nhau. Một cuộc sống gia đình đầm ấm, thân thiện, và một cuộc sống công việc của một sát thủ “máu lạnh”.
Nhận công việc Bộ An ninh Nội địa ủy quyền, anh một mặt muốn thể hiện khả năng siêu việt của mình (có thể trượt vào một sân bay, đặt một quả bom trên máy bay, vượt qua các hàng rào bảo vệ của chính phủ để gài kíp nổ trong máy tính mà không bị sự nghi ngờ từ bất cứ ai…). Mặt khác, công việc này của H. Finn cũng còn mang mục đích của riêng anh. Từ khi còn là cậu bé, anh nung nấu trong mình lòng căm thù kẻ đã giết cha – một người yêu nước nhưng bị nghi oan và bị giết hại với tội danh phản quốc.
Trong quá trình đi tìm công lí và tiêu diệt kẻ thù, H. Finn đã nhiều lần gặp nguy hiểm, anh được “người đàn ông nằm trong đá của quá khứ” Jone Carr giúp đỡ. Đó chính là người đã từng ra tay sát hại bố anh. Cuộc sống thật trớ trêu khi sau này chính Carr lại giúp mẹ con H. Finn thoát khỏi cái chết trong giờ phút nguy hiểm nhất.
“Sát thủ lạnh lùng” là một tác phẩm văn học đã đề cao sức mạnh phi thường và tài trí tuyệt vời của con người. Baldacci còn muốn ca ngợi tình cảm bền chặt giữa cha con, chồng vợ trong gia đình, bởi chính mối quan hệ này là một trong những nhân tố tạo nên sức mạnh tuyệt vời cho con người, giúp họ có thể chiến đấu và chiến thắng trong mọi hoàn cảnh khó khăn nhất của cuộc sống.
Thành công của Baldacci là ông đã mang vào trong tác phẩm của mình sự hiểu biết của một người trong cuộc. Do vậy, chân dung và bản chất nhân vật dần dần hiện lên ở các chương sau một cách bất ngờ và sinh động.
Baldacci đặc biệt xuất sắc trong việc sáng tạo ra những nhân vật với tính cách, hành động phức tạp và rất khó đoán… Baldacci có biệt tài sắp đặt sự kiện theo mạch diễn giải không gian đa chiều. Dù là người có kinh nghiệm và có tài phán đoán, độc giả cũng sẽ ngạc nhiên trước nhiều tình tiết của câu chuyện.
Trích đoạn
Chương 1
Như thường lệ, Harry Finn thức dậy lúc sáu giờ ba mươi, pha cà phê, thả chó ra khoảng sân sau nhà đã được rào chắn, tắm táp, cạo râu, đánh thức lũ trẻ dậy chuẩn bị đi học. Anh cứ quay cuồng với những chuyện rắc rối đó cho đến nửa tiếng sau, khi bữa ăn sáng đã xong, ba lô và giày dép đã sẵn sàng cùng những tiếng tranh cãi nhặng xị cứ vang lên rồi lắng xuống. Vợ anh cũng đã thức dậy. Trông chị vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn phải bát đầu ngày mới với bổn phận người mẹ của ba đứa trẻ, trong đó có một đứa trẻ phát triển khá sớm, một thiếu niên có tinh thần tự lập.
Harry Finn đã ngoài ba mươi nhưng trông anh vẫn còn khá trẻ với đôi mắt trong xanh. Anh lập gia đình sớm và rất yêu vợ cùng ba đứa con, cả chú chó cưng, giống Labradoodle tai rủ màu vàng. Finn cao hơn một mét tám với đôi chân dài và một thân hình rắn chắc của người có khả năng tốc độ và sức dẻo dai. Anh mặc chiếc quần jean bạc màu thường ngày cùng chiếc áo sơ mi dài. Với cặp kính trên gương mặt thông minh đầy nội tâm, trông anh cứ như một nhân viên kế toán đang thưởng thức âm nhạc của Aerosmith sau một ngày vật vã với những con số. Tuy vậy anh khá dí dỏm và rất thích pha trò. Một người luôn hoàn thành xuất sắc mọi công việc. Quả thật rất ít người có thể làm được những gì Harry Finn đã làm. Và cũng rất ít người có thể sống được như anh.
Anh hôn tạm biệt vợ, ôm lũ trẻ, cả đứa lớn, rồi cầm lấy chiếc túi đựng đồ được đặt bên bậu cửa từ đêm qua, leo vào chiếc Toyota Prius và lái đến Sân bay Quốc gia nằm bên bờ sông Potomac ngay phía ngoài Washington D.c. Tên chính thức của sân bay đã được đổi thành Sân bay Quốc gia Ronald Reagan Washington, nhưng người dân địa phương vẫn thường gọi là Sân bay Quốc gia. Finn đỗ xe ngay gần nhà ga, nơi mà đường nét chủ đạo là một chuỗi những mái vòm nối vào nhau theo lối kiến trúc Monticello của Thomas Jefferson. Tay cầm túi, anh băng qua cầu vượt dành cho người đi bộ vào trong sân bay. Vào đến bên trong nhà vệ sinh, anh lấy đồ ra, khoác lên người một chiếc áo khoác màu xanh khá nặng với những lần sọc phản chiếu ở ống tay áo và một chiếc quần làm việc màu xanh cùng bộ. Anh đeo bộ giảm thanh màu cam vào cổ và gắn tấm thẻ nhân viên giống như thật lên áo jacket.
Một cách khéo léo, anh len lỏi vào một nhóm nhân viên sân bay đang từ từ đi qua một hàng rào an ninh “đặc biệt”. Trớ trêu thay hàng rào an ninh này còn thiếu cả thủ tục khám xét nhanh để kiểm tra các hành khách bình thường. Ngay khi vừa vượt qua khỏi hàng rào, anh mua một tách cà phê và đi theo một nhân viên sân bay băng qua cửa an ninh để vào khu vực được lát nhựa tarmac. Nhân viên đó đã giúp anh mở cửa.
“Cậu làm ca nào?” Finn hỏi người đàn ông đang nói chuyện với mình.
“Tôi vừa mới vào ca.” Finn nói. “Thật ra làm ca nào cũng được nếu đừng thức quá khuya vì trận bóng tối qua.”
“Kể cho tôi nghe đi,” người đó nói.
…