Phần Dẫn
Tháng 2-2014
Emily Billingham cố gắng gào thét qua bàn tay đang bịt miệng cô bé.
Những ngón tay gầy nhưng rất khoẻ đang ấn mạnh vào xương quai hàm của cô bé. Cô bé gào thét nhưng âm thanh gặp phải lực cản của bàn tay bịt chặt dội ngược trở lại, cô bé vội đưa đầu về phía sau để thoát thân. Nhưng sau gáy cô bé lại va phải cái gì cưng cứng – cái gờ của thùng xe.
“Lãnh đủ chưa, nhóc con ngu si?” Hắn nói, kéo cô bé trở lại.
Tiếng lùng bùng trong tai cô bé gần như che lấp hết tất cả lời nói của hắn. Cô bé có thể cảm thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Miếng vải bịt mắt che hết tầm nhìn xung quanh nhưng cô bé vẫn cảm thấy tiếng sỏi lạo xạo dưới chân mình.
Mỗi bước chân lại đưa cô bé xa dần Suzie.
Emily cong người lên lần nữa. Cô bé dùng phần cánh tay trên để cố gắng đẩy mình ra xa khỏi người hắn nhưng hắn kéo cô bé gần hơn. Cô bé càng cố gắng vùng vẫy khỏi vòng siết thì cánh tay của hắn lại chặt thêm. Cô bé không muốn đi với hắn. Cô bé phải có tự do. Cô bé cần sự giúp đỡ. Bố cô sẽ biết phải làm gì và sẽ cứu cả hai người.
Cô bé nghe có tiếng cọt kẹt từ cánh cửa. Ôi, không, đó là một chiếc xe tải loại nhỏ.
Cô bé gom góp hết sức tàn để thét lên. Cô bé không hề muốn phải chui vào trong chiếc xe tải lại lần nữa.
“Không… làm ơn…,” cô bé khóc, cố sức vùng vẫy khỏi vòng siết của hắn.
Hắn đạp mạnh vào khuỷu chân cô bé.
Cô bé khuỵu xuống và cả người ngã dúi về phía trước, nhưng hắn kịp thời túm tóc cô bé kéo lại.
Da đầu cô bé nhói đau khi dòng lệ trào ra từ khoé mắt.
Chỉ trong một động tác, hắn đã tống cô bé vào thùng xe và đóng sập cánh cửa lại. Chính là tiếng động nhỏ này mấy ngày trước cô bé đã nghe thấy khi đang đi bộ đến trường.
Lớp học lúc này xem ra quá xa vời và cô bé tự hỏi liệu có được nhìn mặt bạn bè lần nữa không?
Chiếc xe quay đầu gấp, đẩy cô bé ngã dúi về phía cửa xe. Vết thương phía sau gáy lại nhói lên như pháo hoa nổ bung ra.
Cô bé oằn người cố giữ thăng bằng nhưng chiếc xe chạy quá nhanh, đẩy cô bé ngã xuống.
Má cô bé đập xuống sàn gỗ lúc chiếc xe nảy lên lúc rồ ga. Cô bé nhăn mặt khi bắp chân găm phải một chiếc đinh. Một vệt máu nóng chảy xuống mắt cá chân.
Suzie luôn động viên cô bé phải mạnh mẽ. Giống như khi cô bé bị bong gân cổ tay ở phòng Gym. Suzie đã siết chặt hai tay cô bé để truyền sức mạnh tinh thần, nói với cô bé tất cả rồi sẽ ổn. Và cô bé cũng đã ổn.
Nhưng lần này thì không ổn rồi.
“Mình không làm được, Suzie, mình xin lỗi,” Emily thì thầm trong tiếng nức nở. Cô bé muốn trở nên can đảm vì bạn của mình nhưng cơn run rẩy đã lan từ chân ra khắp cơ thể.
Cô bé co đầu gối về phía cằm, cố thu người thật chặt như một quả bóng nhỏ, nhưng cơn run rẩy không hề dừng lại.
Cô bé cảm thấy một giọt nước tiểu rỉ ra từ giữa hai chân. Từ đó dòng nước tiểu chảy ra như suối mà cơ thể cô bé vô phương kiểm soát.
Tiếng sụt sịt tạm thời bị ngắt quãng khi Emily cầu nguyện cho màn tra tấn này mau kết thúc.
Và rồi đột nhiên, chiếc xe tải dừng lại.
“Mẹ ơi, đến cứu con với,” cô bé thì thầm khi sự yên lặng đột ngột mang đầy điềm gở chợt bao quanh.
Cô bé ngồi dựa vào cánh cửa và bất động. Cơn run rẩy đã làm tê liệt tứ chi, cô bé không còn chút sức mạnh kháng cự lại hắn và đành ngồi phó mặc cho số phận.
Nỗi sợ vón thành cục trong cổ họng cô bé khi kẻ bắt cóc mở cửa xe.
…