Mô tả
Giới thiệu tác phẩm Đồng Tiền Thấm Máu
Sau Đời Tỷ Phú, Pierre Rey lại đưa chúng ta vào cuộc phiêu lưu đầy hấp dẫn trong Đồng Tiền Thấm Máu.
Tiền đáng được trọng vọng nhất, người ta nói đến tiền chỉ với những từ ngữ cung kính nhất, lầm rầm, xuýt xoa, tựa như nói tới Thượng đế vậy…
Tiền đẻ ra những hành động ngông cuồng nhất. Những cuộc tình diễn ra trên tấm nệm trải bằng giấy bạc dầy tới vài chục phân… Những cọc tiền quăng qua cửa sổ máy bay cho thiên hạ tranh cướp …
Đồng Tiền Thấm Máu mô tả những cuộc đấu sinh tử vì tiền – Hai tỉ đôla! Một bên là các chủ ngân hàng Thụy Sĩ “… những thằng lưu manh hợp pháp, tệ hại hơn cả chó má. Mà mạnh, lì lợm, xảo quyệt, tham tàn … Chúng đã đánh đổ nhiều chính phủ, thắng nhiều cuộc chiến tranh, cho treo cổ nhiều quốc trưởng …” và một bên là các băng maphia New York; có thể làm được tất cả, tạo ra được tất cả từ những vụ mưu sát tinh vi nhất đến những cái “bẫy tình” kỳ quặc nhất.
Đồng tiền vốn không có mùi. Nhưng một khi hai thế lực khổng lồ này đụng nhau, tiền lập tức bốc lên vị tanh nồng của máu. Và dù ai thắng ai thua, máu cũng đã đổ quá nhiều …
Trích đoạn
ĐOẠN MỞ
Ra khỏi khúc ngoặt, Rôlăng phanh hơi đột ngột. Anh cảm thấy trong hai bàn tay nắm cần lái và cột sống mình cái khối bảy trăm năm mươi tấn rung lên nặng nề.
– Cậu ở lại với chúng tớ tối nay chứ ? – Luxianô hỏi.
Rôlăng hạ dần xuống chiếc cần lái đang làm giảm đi sức mạnh của cỗ máy xe lửa.
– Tớ muốn lắm, nhưng…
– Ả xinh không ?
– Bậy, mẹ tớ đấy.
– Tớ tưởng bà ấy chẳng bao giờ rời khỏi Lôdan ?
– Khi tớ ngủ lại ở Duyrích, thỉnh thoảng bà cụ có đến thăm.
– Hạ nữa xuống !…
Đà trượt của con tàu chậm lại trong tiếng kêu ken két nhè nhẹ. Bàn tay vẫn gắn chặt với cần lái, Rôlăng tự nhiên thấy trên bề mặt bê tông sân ga càng lúc càng ngổn ngang những xe đẩy, bọc hàng và những nhóm hành khách, đoàn tàu càng vào ga, hàng ngũ của họ càng ken chặt hơn vào nhau.
– Họ làm sao thế kia ?
– Ai ?
– Họ cứ há hốc mồm ra kìa ?
Bây giờ cỗ đầu máy đang cách những cọc chèn một trăm mét. Lạ lùng là tất cả ánh mắt của những người dưới ke đều kinh hoàng hướng vào Rôlăng và Luxianô.
Một cái nhìn lướt nhanh, kèm theo sau đó là một nét nhăn nhó ghê tởm đông cứng lại trên khuôn mặt, ngay cả khi cỗ đầu máy đã lướt qua.
– Này, – Luxianô lo lắng, – tớ có xốt cà chua trên trán hay cái gì thế ?
– Còn tớ ? – Rôlăng hỏi.
Con tàu lăn mười cây số một giờ khi nó đi vào bên dưới tấm mái bằng kính, nó những chùm người đang chen hai thích cánh đứng canh trước hành lý của họ.
– Đoàn tàu số ~27 Giơne – Duy rích đang vào ga. Mọi người hãy đứng xa các ke. – Giọng một người đàn ông lên bổng xuống trầm, tiếng rung rè của nó được mười cái loa mà âm thanh đan chồng chéo lên nhau đẩy cho đi xa.
Rôlăng thấy một bà phốp pháp mặc váy màu xanh lá cây thả chiếc ví xuống đất, không cúi nhặt mà chỉ ngón tay vào anh rồi đưa bàn tay lên và bộ điệu sợ hãi che nửa dưới mặt bà.
– Cứt ? Anh chửi thề, khó chịu. – Thế là cái nghĩa lý gì ?
Đâu đâu cũng có cùng bộ điệu kinh ngạc như nhau ấy. Và cũng có một cái gì khác nữa đủ làm cho hai người lái tàu hốt hoảng. Chỗ nào đoàn tàu đi qua, chỗ ấy không gian trở nên vắng lặng. Cảnh chen chúc ở sân ga thường tiết ra thứ tiếng ồn ào riêng biệt của nó : tiếng kim loại, tiếng va đập, tiếng râm ran, tiếng la gọi. Nhưng lúc này, chẳng có gì hết. Chỉ là sự im lặng kinh hoàng và những con mắt mở thao láo.
– Dừng…?
…